TNT Văn Hiên | Rượu Vang
  • Tống Á Hiên thẫn thờ ngồi nhìn phòng cấp cứu vẫn đang sáng ánh đèn, bố anh đã nằm bên trong đó được năm tiếng đồng hồ, suốt năm tiếng trôi qua Tống Á Hiên dường như không dám chớp mắt dù chỉ là một lần, anh sợ sẽ bỏ lỡ một khoảnh khắc quan trọng nào đó, sợ nếu mình chớp mắt một cái thôi sẽ không thể tỉnh táo. Tống Á Hiên mặc dù rất sợ hãi nhưng vẫn đang cố gắng chống đỡ thân thể yếu ớt này, cả thế giới dường như hạ xuống vào đôi vai gầy của anh vào lúc này, Tống Á Hiên cảm thấy thực sự mệt mỏi, anh cần một bờ vai để anh dựa vào lúc này, lẽ ra bờ vai đó sẽ là Lưu Diệu Văn, người mà anh tin tưởng giao cả cuộc đời này cho. Nhưng cuối cùng người đó lại khiến anh thất vọng đến cùng cực, Lưu Diệu Văn giống như răng khôn, khiến anh đau đớn, hắn cũng giống ngọn lửa hồng rực cháy trong trái tim, vừa khiến anh bỏng rát nhưng cũng vừa sưởi ấm trái tim buốt giá này của anh.
  • Tống Á Hiên mơ màng nhớ lại một ngày đẹp trời cách đây mười mấy năm, lúc đó bố anh còn khỏe mạnh, anh cũng chỉ là một đứa trẻ vô tri thích nghịch ngợm, còn nhớ những lần như thế bố anh thường dọa sẽ đánh anh nhưng ông chưa từng làm thế, ông luôn nhẹ nhàng khuyên bảo anh, nếu Tống Á Hiên còn bướng thì hình phạt nặng nhất anh phải chịu là úp mặt vào tường. Những lúc bị phạt như thế mẹ anh sẽ là người đứng ra nói đỡ cho, mỗi lần như thế bà sẽ mang một món ăn ngon đến để lấy lòng bố, Tống Á Hiên được tha lỗi rồi cả gia đình cùng nhau thưởng thức những món ăn nhẹ do mẹ chuẩn bị.
  • Suốt cả quá trình mà anh lớn lên chưa từng chịu uất ức một lần nào, cả thế giới của anh được bảo vệ vô cùng chắc chắn, từ gia đình đến bạn bè không ai là không yêu quý anh, Tống Á Hiên cũng cố gắng đáp lại tình cảm của họ dành cho mình, anh chưa từng làm ra việc có lỗi với những người thân cận ở bên cạnh mình, Tống Á Hiên chưa bao giờ cho phép bản thân mình làm ra những việc như thế, nhưng cuối cùng anh lại chẳng thể trọn vẹn làm được điều đó. Bố anh ra như ngày hôm nay cũng do một tay Tống Á Hiên gây ra, nếu anh và Lưu Diệu Văn không lằng nhằng với nhau lâu như thế thì bố anh cũng sẽ không phải vì lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Càng nghĩ Tống Á Hiên càng tự trách bản thân mình nhiều hơn, anh chưa bao giờ ngừng suy nghĩ rằng tất cả mọi việc là do anh, nhưng đổ lỗi cho bản thân mình thì cũng chẳng giúp ích được gì.
  • Đinh Trình Hâm
    Đinh Trình Hâm
    "Á Hiên, em đi nghỉ ngơi một chút đi."
  • Đinh Trình Hâm khoác chiếc chăn bông nhỏ lên vai Tống Á Hiên, anh ấy biết rõ cơ thể Tống Á Hiên đang không ổn, hiện tại còn đang mang thai, không thể nào lao lực quá nhiều.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Em muốn đợi thêm một chút nữa."
  • Tống Á Hiên yếu ớt nói, anh rất sợ hãi, anh sợ nếu mình nghỉ ngơi thì sẽ hối hận cả cuộc đời này, anh không cho phép mình được nghỉ ngơi khi tất cả mọi người đều đang tỉnh. Bố anh đang chống chọi với tử thần bên trong phòng phẫu thuật còn đang sáng đèn, anh ở ngoài này làm sao có thể yên tâm đi vào giấc ngủ được, anh cũng phải chống chọi với sức khỏe tệ hại của mình để hiểu được cảm giác mà bố anh đang trải qua.
  • Đinh Trình Hâm
    Đinh Trình Hâm
    "Anh biết là giờ phút này không phù hợp để nghỉ ngơi, nhưng em cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng một chút, không vì bản thân nhưng vẫn phải vì con."
  • Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng khuyên nhủ Tống Á Hiên, mới lúc nãy anh đã chăm Hạ Tuấn Lâm ngủ trong phòng bệnh của Tống Á Hiên rồi, mặc dù ở bệnh viện không hề phù hợp với những người mang thai như bọn họ một chút nào nhưng bọn họ chẳng ai muốn trở về, ai cũng lo sợ, ai cũng hồi hợp, ai cũng hy vọng.
  • Đinh Trình Hâm thân là anh lớn nhất có trách nhiệm đứng ra lo lắng cho những đứa em của mình trong những tình huống như thế này, nhưng lúc này đây chính Đinh Trình Hâm cũng đang rất sợ hãi, anh cũng là người đang mang thai, nhưng anh lại cố tỏ ra bình tĩnh để sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Anh cứ để em đợi thêm một lúc nữa, anh cũng là người đang mang thai, nghỉ ngơi trước đi, một lúc nữa anh thay em trông chừng ở đây được không?"
  • Tống Á Hiên nói, anh biết mọi người đang rất mệt mỏi, ai cũng cần phải nghỉ ngơi sau những giờ phút căng thẳng, nghe Đinh Trình Hâm nhắc đến đứa bé trong bụng cũng khiến Tống Á Hiên mềm lòng đi, anh biết là bản thân mình không quan trọng đối với anh nhưng đứa bé thì có, khó khăn lắm đứa trẻ này mới trở lại lần nữa nên anh càng không thể để nó xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhưng cơ thể Tống Á Hiên vẫn còn chịu đựng được một lúc nữa, anh muốn để Đinh Trình Hâm nghỉ ngơi trước, chỉ thêm một lúc nữa thôi anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời, còn bây giờ anh muốn cùng bố mình vượt qua.
  • Đinh Trình Hâm nghe thấy thế cũng đồng ý, anh nói rằng sẽ tranh thủ nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ quay lại thế chỗ cho Tống Á Hiên sau đó bỏ đi về phòng bệnh nơi Hạ Tuấn Lâm đang nghỉ ngơi. Lúc bước ra khỏi góc khuất của hành lang Đinh Trình Hâm gặp Lưu Diệu Văn đang đứng nép vào góc khuất sáng để nhìn Tống Á Hiên, có lẽ hắn đang sợ nếu đến gần Tống Á Hiên vào lúc này anh sẽ không giữ bình tĩnh được, hắn sợ sự có mặt của hắn sẽ khiến mọi việc tồi tệ hơn nữa.
  • Đinh Trình Hâm dừng lại đối diện Lưu Diệu Văn, anh nhìn đứa em mà mình chăm sóc từ nhỏ tới lớn, Đinh Trình Hâm vẫn nhớ lúc bé Lưu Diệu Văn là một đứa trẻ rất nghịch ngợm, cũng rất cứng đầu, nhưng Đinh Trình Hâm là người duy nhất có thể quản được Lưu Diệu Văn. Anh nhớ mãi hình ảnh đứa em trai ngỗ nghịch của mình mệt mỏi nằm ngủ trên vai anh, còn bây giờ Đinh Trình Hâm đứng trước mặt Lưu Diệu Văn chỉ cảm thấy thật lạ lẫm, anh chẳng thể nào hiểu nổi lý do gì mà đến cả đứa em trai này anh cũng không nhìn ra được. Hắn đã thay đổi quá nhiều, đến mức không còn hình dạng của một con người bình thường. Những điều đó khiến cho Đinh Trình Hâm đau đớn ở nơi ngực trái, đau như thể tâm can bị xé thành trăm mảnh.
  • Đinh Trình Hâm
    Đinh Trình Hâm
    "Đến bên cạnh em ấy đi, đừng gây chuyện nữa."
  • Đinh Trình Hâm muốn nói rất nhiều thứ để Lưu Diệu Văn có thể tỉnh ra được, nhưng cuối cùng lời đến miệng rồi lại nuốt ngược vào bên trong, anh chỉ vỗ vai hắn và bảo hắn đến lo cho Tống Á Hiên, ở đó có cả người hắn yêu và con của hắn.
  • Lưu Diệu Văn nhìn bóng của Đinh Trình Hâm trải dài trên hành lang bệnh viện, vừa đơn độc vừa yếu ớt, hình ảnh này của anh trai hắn thật sự nhìn không quen, Đinh Trình Hâm luôn là một người nhiệt huyết và mạnh mẽ, dù là trong tình huống nào anh cũng có thể giữ được sự bình tĩnh và lạc quan hết mức có thể. Nhưng thời gian qua đã làm gì người anh trai này của hắn, Đinh Trình Hâm mất đi dáng vẻ thiếu niên nhiệt huyết năm nào, trên gương mặt cũng chẳng phải là nụ cười xinh đẹp nữa mà thay vào đó là sự mệt mỏi cùng với quần thâm mắt rất đậm.
  • Hắn đột nhiên nghĩ, nếu có thể được bắt đầu lại hắn sẽ không bao giờ chọn làm những thứ đó, hắn sẽ bình tĩnh hơn một chút, cũng sẽ không vội vã yêu và chiếm hữu Tống Á Hiên đến như vậy, hắn sẽ cùng anh trải qua khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất, rồi đi cũng nhau đến khi chững chạc, kết thúc bằng một đám cưới đẹp như truyện cổ tình với câu chuyện tình yêu màu hồng.
  • Nhưng mọi thứ đã không thể trở lại được nữa rồi, hắn không quay đầu được nữa.
14
Chương 47